Thursday, August 19, 2010

Khoảng thời gian này, ngày thường dài và trôi thật chậm.

Ngày thường bắt đầu bằng một cái thở dài: "Thế là lại bắt đầu một ngày..." và kết thúc cũng bằng một cái thở dài dài hơn: "Thế là lại hết một ngày nữa. Ngày mai...". Trong khoảnh khắc đó, em thèm được nói, được nghe, thèm cầm điện thoại bấm bấm, thèm nghe giai điệu bài hát vang lên - một bài hát chưa từng được set làm nhạc chuông nhưng em đã hình dung ra nó từ đoạn nào đến đoạn nào, cài vào điện thoại như thế nào và điện thoại sẽ rung lên ra sao khi lời hát vang lên... Con người tham lam nhỉ, ngày xưa em chả thèm được tạo 1 cái group riêng trên YM! đấy còn gì. Rút cục đến lúc có rồi lại muốn mình thêm một chút, ráng một chút, nhưng cứ với tay hoài thì sẽ giật mình tỉnh giấc và biết rõ đó chỉ là giấc mơ.

Em đã thôi giật mình khi nhìn thấy những cái pop-up nhưng không có nghĩa sẽ thản nhiên như không hề thấy nó. Chẳng phải em rất mong chờ một cái kết thúc đó sao? 10 năm đi tìm đường chân trời, em không tin là mình đến nơi. Cuối cùng đường chân trời đã nhìn thấy rồi, chỉ là em không biết bên cạnh nó vốn không có đường, có chăng là một hố sâu. Nên đến nơi chỉ để nhìn, rồi lại quay về với em của bao lâu nay.


Hóa ra cái gì cũng có thể nguội lạnh. Em mừng vì mình còn nhớ đạo lý này. Ít ra em còn giống người bình thường khác: lòng nhiệt tình đến lúc nào đó rồi cũng tan chảy mất, thất vọng đến mức nào đó sẽ ngừng huyễn hoặc mình theo đuổi những cái không bao giờ là của mình.
Em đang nghe một bài hát của Trịnh Nguyên. Rất thích lời và cả giọng hát
..........
Sự thực là không hề có ngọt ngào. Chỉ thấy nhạt thếch như đã từ thế kỷ nào.

1 comment:

Katherine said...

Lòng nhạt.
Sau bao nhiêu thời gian, chỉ thấy theo đuổi, cưỡng cầu như vợt trăng dưới nước. Chỉ có nước trôi tuột qua kẽ tay chứ trăng nào có bao giờ chạm tới, nói gì đến giữ lại.