Thursday, February 03, 2011

2011

Năm mới, bạn nhắc :"Có khai bút đầu xuân không?". Ừ thì khai bút, dù sao năm qua cũng là một năm có biết bao nhiêu thứ để nhắc đến.


Em có một ngày rất đáng nhớ trong đời, là khi đồng hồ chỉ 12am rồi pop-up nhảy trên màn hình và nhạc chuông điện thoại báo có tin nhắn. Em đã không thể đọc trên pop-up ghi cái gì hay trả lời tin nhắn vì mắt đang nhòe đi. Trước giờ, làm bất cứ việc gì cũng phải có lý do nhưng khi ngồi khóc vào lúc đó, em thật sự không biết mình khóc vì lý do gì. Không phải vì một chuyện cụ thể nào, cũng không vì một người cụ thể nào. Chỉ có thể mô tả như: những thứ chịu đựng đã tới giới hạn của nó. Trong giờ phút đó, em không muốn làm gì hết, không thể nghĩ được gì khác, chỉ cần cho em được khóc là đủ rồi.
Rồi những thứ thất vọng nhất trong đời đã cùng lúc xuất hiện trong một ngày. Em cố nghĩ ra rất nhiều lý do bào chữa, nhưng không một cái nào lừa bịp được bản thân mình. Hóa ra có những câu hỏi, đến lúc nhắm mắt chết, người ta vẫn không biết được câu trả lời. Em kể với buddy :"Khi nào thấy t chết, m log in account của t và hỏi một số câu hỏi mà t dành cho một vài người". Buddy nói :"Trời, dễ ẹt, m đưa account đây, t vào hỏi ngay bây giờ, khỏi đợi tới khi m chết". Haha, đang rầu cũng cười muốn té ghế. Cuộc đời đơn giản vậy sao? Có gì thắc mắc, cứ alo/email/buzz và hỏi ngay lập tức, sau này sẽ không còn thắc mắc nữa phải không? Nhưng em đến cuối cùng, vẫn chọn cách là không có can đảm nghe câu trả lời :)


Em có một ngày cực kỳ hy vọng khi chưa bước ra khỏi nơi đó đã huyên thuyên alo, nhắn tin. Em bắt chước người ta, nào là :"Thứ mình thích chỉ cần cố gắng hết sức là coi như nắm chặt trong lòng bàn tay" nhưng sự thật là chỉ có người khác mới có thể "giơ tay ra là nắm được", không phải em. Ngày, tiếp theo, trở nên dài như bao giờ...
Không biết tại sao. Không hiểu mình sai ở chỗ nào. Thôi thì tự vỗ về rằng, mình thích "đối phương" nhưng "đối phương" không thích mình thì đành chịu thôi.


Em cũng có một ngày, có gọi là hạnh phúc không nhỉ? Đó là một buổi sáng ngày xx/03/2010, em, 7 am, hoàn toàn không mong đợi, bỗng nhiên nhìn thấy thứ mình đã tìm kiếm suốt gần nửa cuộc đời. Có phải vì em đã nghĩ về nó hàng triệu triệu lần, đến việc nghẹt thở (nhớ đến nghẹt thở, đau tới nghẹt thở) cũng đã là chuyện :"Xưa rồi Diễm!" nên khi em đứng nhìn bóng áo trắng xa dần trước mắt, em không thấy hụt hẫng, không có nước mắt cũng không còn đau. Thứ duy nhất cảm nhận được là nỗi chán ngán tới cùng cực. Em chưa bao giờ thấy rõ như lúc đó, hai người đứng cách nhau gần hơn một cái với tay nhưng tự bản thân mình biết rõ, con người này sẽ không bao giờ đi chung một con đường với mình nữa. Em không biết mình làm sao về tới nhà. Em không chạy xe, là em đang bước trên mây. Còn đường đi, do nó ở trước mắt mình nên cứ bước tới vậy thôi, không có khái niệm nào trong đầu là sẽ đi như thế nào.


2011.
Mong ước lớn nhất chỉ là cầu xin Trời Phật phù hộ cho mọi việc được suôn sẻ, thuận lợi. Chỉ cần như vậy, em sẽ còn hơi sức để cố gắng sống tiếp trong cái mớ bòng bong này.
Còn về cái đống bòng bong, ngày nào thoát khỏi được nó, em sẽ tự thưởng mình một ngày đi ngủ sớm. Chắc chắn đó là giấc ngủ ngon nhất trong hơn hai năm qua. Ngày đó...., có không?


Có ai thi đặt tên cho hình không?
Em thích gọi những bức tranh dạng này thuộc về một series, tên là :"Home is where love is".
Em dịch câu đó là: Nhà là nơi tình yêu ở lại :)