Tuesday, September 13, 2011

Một mình

Hôm nay em định viết thêm vài entry cho Tân Hoàn Châu. Em định làm thêm vài tấm artwork cho Lưu tinh trước khi học bài. Em còn phải dịch tập 3 Conan LA nữa.
Nhưng bây giờ không còn muốn làm gì hết. Em đóng hết cửa, khóa trong. Bật youtube, nghe headphone thật to.

Em cuối cùng có thể một mình trong thế giới của riêng mình.

Nghe gì đây nhỉ, em bật playlist youtube của mình và nghe ngược từ dưới lên. Bây giờ đang nghe Xiang ai duo nian - 相爱多年

Em thích bài này nhưng đặc biệt thích bản live này hơn cả official MV
让我如何忘记, 忘记曾经相爱的诺言
让我如何忘记, 忘记你那可爱的脸
让我如何放弃, 放弃我们相爱多年
让我泪湿双眼仰望苍天啊
Lyrics này có thể hát hoài không chán. Nhưng nghe hoài nghe tới 1, 2am thì những thứ đang buồn chán đây có thể chấm dứt không?

Em loay hoay một mình. Rất mệt mỏi. Bây giờ em không biết làm sao đây. Tiếc tiền, cũng có chút ít. Tiếc nuối, không, là do em tự quyết định mà. Nhưng tràn ngập chán ngán vì lần này cũng như lần trước và lần sau, vẫn có một mình em với hàng đống thứ mà em thích được ngồi chơi để có người làm sẵn cho.
Em nhớ em lăng xăng nhờ người này, hỏi người nọ. Em nhớ em khệ nệ khiêng từng món, từng thứ về nhà. Em nhớ em ngồi tỉ mẩn chép từng chút vào sổ. Sao có thể không có tình cảm được?

Từ lúc bắt đầu viết entry này, em đã ngồi yên chỗ này hơn 3 tiếng đồng hồ.

Thursday, September 08, 2011

Xem Tân bản Hoàn Châu (2)

Cuối cùng đã đi đến đoạn cuối của Tân Hoàn Châu. Rất nhiều cảm xúc người khác đã thay mình nói hết, em cũng mệt những trò phân tích I. Những điểm yêu thích, II. Những chỗ chưa hay rồi 1., 2.,... ôi chả hơi đâu mà viết. Trước giờ em cứ tưởng dân tình TQ ủng hộ Quỳnh Dao nhiều lắm, mấy bữa nay đọc random vài comment trên weibo mới thấy mạng hữu xúm lại mạt sát thậm tệ. Đêm Đại chung cuộc, Quỳnh Dao rốt cuộc đã viết trên weibo 对不起大家. Em lại thấy xiêu lòng rồi, haiz.

Đang ngồi đọc HZGG was always about happiness: a group of young people's quest to find happiness, and along the way, the joy and happiness they bring to others (credit: spcnet.tv) thì tivi chiếu đến cảnh Vĩnh Yến gặp lại và Benjiu bỏ đi, bỗng nhiên nước mắt chảy ra rồi em ngồi khóc hu hu. Giấc mơ đẹp ngày xưa, 13 năm trước đã ngồi vẽ ra. 13 năm sau, trùng hợp cùng vào lúc Hoàn Châu được làm lại, cũng là thời điểm thích hợp em nhận ra: đã đến lúc khép nó lại rồi.

Có người hỏi em: Tân Hoàn Châu hay không? Nói em tào lao cũng được nhưng em cảm nhận được công sức tất cả diễn viên và đoàn phim đã bỏ ra suốt hơn 1 năm qua và trân trọng điều đó. Lấy ra một chi tiết rất nhỏ là lyric 2 bài ending theme Season 2 (Feng er zhen zhen chui) và Season 3 (Ren er he chu gui). Em không kỳ vọng sẽ có một OST album vượt hơn bản cũ nhưng lần đầu tiên nghe 2 bài này đã thấy rất xúc động. Rõ ràng người sản xuất phim đã hết sức chăm chút và nghiêm túc đến mức viết từng lời hát đều cực kỳ hợp với nội dung phim (khi mới nghe tên Feng er zhen zhen chui thì em quả quyết là bài hát này sẽ rất cứng nhắc và không thể nào hay được haha).
Trở lại với câu hỏi trên, Tân Hoàn Châu đáng xem hơn so với nhiều bộ phim (tiếng Hoa) rẻ tiền, vớ vẩn khác vẫn chiếu trên tivi VN. Và đối với những người hỏi em câu đó, ắt hẳn họ cũng care gì là hồi ức 13 năm, rằng hạnh phúc viên mãn là gì..., chỉ cần đẹp mắt+vui vẻ+giết thời gian là đủ hài lòng. Cho nên em chắc chắn sẽ trả lời: Hay, xem đi :).
Còn đối với câu hỏi: Tân Hoàn Châu thế nào? Tôi xem rồi, em sẽ trả lời: giấc mơ đẹp đã chẳng thành hiện thực.


Em còn can đảm chờ thêm một cái 13 năm nữa không, để xem thử giấc mơ ngày ấy rốt cục là hư vô hay có một đại hoàn mỹ chung cuộc? 13 năm nữa... 40 tuổi?! Bây giờ nghĩ còn không dám nghĩ, nếu thật sự đến ngày đó, em có can đảm quay đầu nhìn lại sao?

Here is one of my fav cm at spcnet.tv
HZGG was always about happiness: a group of young people's quest to find happiness, and along the way, the joy and happiness they bring to others. Even in the most despairing of moments, there was always hope and love for each other and for others. That was what I disliked most about the third season of the original, and even more so in the remake. It feels like QY has lost sight of her guiding star, the main reason why people loved the original series. Because it brought them happiness! Not because it made them laugh or had tons of slapstick silly antics, but because underneath all that, there is a strong love and bonding for each other, and in XYZ and ZW's search for happiness, it brought the viewers a heartwarming story of succeeding against the odds
(credit: atsu-chan)