Sunday, January 09, 2011

Vừa sổ mũi, vừa coi vừa khóc.... hết cả cuộn khăn giấy!



Em thấy em của năm 19t ở đó. Tại sao là 19t? Bởi vì một đêm khi em 19t, em đã kịp nhớ ra, khi những ngày tháng này trôi qua, em sẽ chẳng bao giờ trở lại một thời tuổi trẻ nữa.
Chẳng còn cái tinh khôi của buổi ban đầu ngập tràn ước mơ...
hy vọng...
và tin tưởng.

Người ta đã đi qua 1 cái 20 năm trong đời, thì sẽ rất nhanh trôi tuột qua 10 năm tiếp theo đó. Quay đầu nhìn lại, thật ra mình đã làm được gì? Đã trải qua khoảnh khắc hạnh phúc nào nhất? Đã có bao nhiêu niềm tin ngày xưa trở thành hiện thực? Chung quy lại cũng chỉ là 1 câu hỏi: Cố gắng bấy lâu nay rút cục để được kết quả gì?

Ước mơ của em là vứt đôi giày này qua 1 bên để chạy chân trần trên một bãi cỏ thật rộng lớn, có thể ngẩng mặt lên cao thấy nắng chói lóa và gió mát rượi hai bên má. Em sẽ nằm ịch xuống bãi cỏ, hét lên thật to: "Aaaaaaaaa, ta tới rồi!!!". Không sợ nắng đen da. Không cần biết người ta dòm ngó. Bởi cảm giác khi đó chính là: trong cuộc đời, một lần chạm tay tới ước mơ đã quá đủ mãn nguyện, có thể chết mà không tiếc nuối gì.
Nhưng em trong thực tại là: hì hục kéo lê đống va li, mở nó ra, nhét chặt ước mơ vào trong rồi ràng lại thật chặt. Đống va li này sẽ nhét ở một nơi không bao giờ kéo nó ra nữa. Sống trên đời mấy chục năm, cuối cùng chỉ cảm thấy bản thân mình thật nhục nhã, cảm giác như ra đường không dám ngẩng mặt lên dòm người ta, thật là 1 kết cục mắc cười quá chừng.


Em vào năm 19t sẽ quả quyết "Lão Tam thật sự là chàng trai mà tất cả mọi cô gái đều mong muốn kết hôn cùng".
Nhưng em 27t chỉ cười rồi khóc thật nhiều :)