Saturday, October 27, 2012

Hôm nay, em xem lại Sơn trà thụ chi luyến. Cũng không hẳn là xem lại, chỉ skip qua vài đoạn, những đoạn cũ xì, những câu thoại đã thuộc lòng, những tình tiết giống như chẳng có nội dung gì... Nhưng rồi em lại khóc. Khóc giống lần đầu tiên xem phim, chỉ khác lần đầu là đã biết trước nó sẽ diễn ra như thế nào mà vẫn khóc.
Đau lòng không phải là khóc xong một trận, uống say một lần, ngủ quên một giấc... rồi sáng mai dậy sẽ không còn đau lòng nữa. Nó là một thứ bệnh mãn tính, cứ day đi day lại, dai nhách như sợi dây thun.
Thật là phiền não thay!

Thursday, October 25, 2012

Hôm nay, em có dịp đi ngang một nơi, đã từng rất quen thuộc và cũng đã rất lâu rồi không bao giờ quay lại.
Vẫn biết chẳng để làm gì, em vẫn quay xe đánh một vòng, lướt ngang nó để tự hỏi mình, có thật là không còn cảm xúc gì không.

Không phải.
Nghĩa là nơi đó đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức khiến người cũ thấy lòng nguội lạnh nhưng cảm giác thì vẫn tràn đầy. Hình như là xúc động, đau, chua chát... cảm giác gì cũng có đủ.
Hóa ra thực sự tồn tại một khoảng thời gian trong đời, rất ngắn ngủi, nhưng chứa đựng kỷ niệm đủ bằng kỷ niệm của 30-40 năm cuộc đời sau đó. Nói một cách khác là sau khoảng thời gian đó, cuộc đời giống như một trang blank, trống rỗng không có gì để nhớ.
Và trong khoảng thời gian đó, những người ta gặp đủ để ta không còn muốn gặp thêm người nào khác. Vì những con người khác, nếu có gặp, thì họ cũng chỉ xinh đẹp, cá tính, phong phú, sâu sắc... quá lắm bằng một nửa những người ta đã gặp trong cái-ký-ức-đó mà thôi. Nếu vậy thì ta mong quen biết thêm để làm gì. Để chuốc phiền toái, bực bội, mệt mỏi với những người nhạt nhẽo, chán ngắt đó ư?

Đêm sau cơn mưa rất to...
Yên tĩnh và lạnh.

Wednesday, August 22, 2012

Thất tịch trời mưa

Sáng đến công ty, bạn nhắc: Hôm nay Thất tịch, trời sẽ mưa.

Vậy sao? Vậy là qua mùng 5 tháng 5 rồi đến Thất tịch cũng qua rồi sao? Vậy là chớp mắt thêm một cái sẽ đến Giáng sinh và năm mới đến. Có cách nào giữ thời gian ở lại không?
Nhưng thời gian sẽ không bao giờ giữ được. Chỉ có ký ức là dừng mãi bên ta.


8.30pm. Em chạy xe về nhà. Trời mưa, đường ngập mới nhớ ra hôm nay Thất tịch.
Ừ, Thất tịch trời mưa.
Em lại quẩn quanh trong cái mớ không-muốn-nhớ-nhưng-cứ-nhớ. Giờ phút này lại lười biếng kinh khủng, muốn được ngồi mãi thế này, nghe "Ren er chu gui" để cười một mình, khóc một mình.

Monday, July 30, 2012

Lười

Em về phòng trong cái đống bộn bề (cả nghĩa đen và nghĩa bóng) khi đã 10.30pm. Lười biếng không còn là cảm giác lạ lẫm.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài...
Em tình cờ nghe bài hát này đêm qua, giờ hì hục mở PC lên xem lại mới phát hiện cái loa đã hư rồi. Hoặc là nó không hề hư, chỉ đơn giản là em không biết cách nào để mở cho nó lên nổi.
Haha, em đã lười như vậy, có cần ông trời bày thêm trò này trò nọ để bảo em: "chán ngán thế thì buông tay đi" hay không?


Đêm hôm qua bỗng nhiên anh nhìn thấy em trong giấc mơ
Bạn hỏi em, có bao giờ ngồi nhớ lại những chuyện đã qua không. Em nghĩ, cảnh giới em đạt được đó là không cần nhắm mắt, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy trước mắt những chuyện cũ như một thước phim chầm chậm lướt qua. Em có thể ngồi yên một chỗ, không động đậy, trên mặt không cảm xúc. Chỉ có trong đầu không ngừng suy nghĩ, không ngừng nhớ, tiếc nuối, phiền não và ước gì có thể không động đậy thế này trong vài chục tiếng nữa được không...
Bởi vì em lười tiếp tục cố gắng rồi.


Những năm gần đây, em dần quên mất mình bao nhiêu tuổi. Nếu có việc gì bắt buộc phải nhắc đến tuổi, em thường xòe tay ra đếm 1, 2, 3..., thế là mấy tuổi rồi nhỉ? Em không ngừng lẫn lộn, khi thì nói mình 26; lúc thì như sực nhớ: phải là 28 mới đúng chứ! Hóa ra đúng là những thứ người ta không muốn nghĩ tới, tự nhiên sẽ tìm cách này cách nọ để trốn tránh.
Trốn được bao lâu? Câu trả lời vốn là không thể nào. Nhưng cứ trốn đi, được lúc nào hay lúc đó.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây...
Đúng là lý luận của những kẻ lười biếng.


Thôi, em ngừng ở đây và cố gắng hết sức để dẹp cái việc ngồi ì ra nghe bài hát này suốt gần tiếng đồng hồ. Em đi dọn cái đống bề bộn đời mình đây. Vì cuộc sống mà, có thể dễ thở bước qua thì ai gọi là "đời" nữa.

Tuesday, July 24, 2012

Em có câu trả lời: là đi tới đi lui, vòng qua vòng lại, kết cục vẫn là không giữ được trong tay

Em có câu trả lời, không như mình muốn, nhưng cứ gọi là đã có câu trả lời rồi đi.
Đây là lần thứ mấy theo đuổi đến cùng câu trả lời?
Đây là lần thứ mấy thấy lòng nhạt khi nghe câu trả lời?
Làm rõ đến cùng rồi cũng thế mà thôi, nghĩa là thực ra đã biết trước đáp án, chỉ là ngoan cố không muốn buông tay. Đến cuối cùng bị người ta tát cho một ca nước đá vô mặt để tỉnh ngủ, để dửng dưng, để tỉnh bơ quên mất là lòng còn đau.

Sunday, July 22, 2012

Em ghét nhất loại người, ăn không ngồi không, nhưng vẫn hưởng trên đầu trên cổ thiên hạ.

Em ghét nhì loại người, sống ở đời mà ngu, để người ta ăn trên đầu mình mà vẫn ngu không biết đá đổ chén cơm của nó.

Con người em hóa ra lúc nào cũng vô cùng sân si, tức giận mấy hôm rồi mà nghĩ đến vẫn giận tới phát run lên. Rút cục nghĩa là gì? Chính là thất vọng, đau xót, chán nản, khốn khổ một mình thôi.

Saturday, July 21, 2012

Đời thật khốn nạn :))
Nghe câu này là lạ vì mười mấy năm nay không dùng tới. Đơn giản là vì từ hồi 8, 9 tuổi, em đã biết đời khốn nạn rồi, cần gì phải phát ngôn nữa.
Nhưng hôm qua gặp được một chuyện rất hài hước, hài hước đến mức giật mình, nên mới sực nhớ ra bản chất cuộc đời này là khốn nạn vậy đó.

Thursday, June 21, 2012

Hôm nay là một ngày rất dài....
Nhưng ngày dài rồi sẽ qua thôi.
Bao năm vẫn thế mà...

Monday, June 18, 2012

Hôm nay, em đặc biệt rất buồn.
Em thấy mình thật là cù nhây. Ngay cả bản thân em cũng chán ngắt mỗi ngày mở mắt ngủ dậy chỉ nghĩ tới một điều trong đầu là: "Sao chán thế này?". Em cũng thấy rất tội nghiệp cho ai vô phúc lọt vô địa chỉ này vì phải đọc từ đầu đến cuối cùng một nội dung đến phát ngán.
(nói vậy thôi chứ chẳng có người nào ngồi đọc đâu, tự tưởng tượng thế thôi)
Nhưng mà tại sao em cố gắng bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu năm mà vẫn không thể thoát khỏi cuộc đời chán ngán này?

Hôm nay nhiều tin "tốt đẹp" quá. Nhiều đến nỗi em nghĩ, giá như một lần có những tin tốt đẹp không-có-dấu-ngoặc-kép cũng đến dồn dập như thế thì tốt quá.
Ôi buồn!
Ôi buồn nhất là ta không tìm ra một người thứ hai có thể hiểu được vì sao ta buồn đến thế!

Thursday, June 07, 2012

Mệt mỏi không? Hoá ra mệt mỏi sẽ không còn cảm giác gì cả, có thể thấy lòng trống rỗng và không một chút cảm xúc nào để nước mắt rơi. Bạn hỏi: có mệt mỏi không? Ôi, em mệt đến mức muốn buông tay để rơi tự do về phía sau. Nó sẽ dẫn đường đến kết thúc của mệt mỏi không?

Monday, May 21, 2012

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi...
............................
Yêu thương không có. Nhưng đau thì luôn luôn rất thật.
Đêm nay em dại dột lên fb xem hình. Em gái không đẹp sắc sảo nhưng đáng yêu. Và bởi người đẹp nên cảnh đẹp, cảnh đẹp nên váy áo xúng xính rất đẹp. Em gái nhất định sẽ hạnh phúc, giống như em viết trên fb: "...3 năm 9 tháng hạnh phúc". Khi người ta đếm được hạnh phúc, còn hoài nghi chưa nắm lấy nó hay sao?


Em cũng đếm.
1 năm.
Thứ thất vọng này đổi chỗ thứ thất vọng khác. Thứ bế tắc này so với cái bế tắc cũ thì rút cuộc cái nào mới khiến người ta không thoát ra được?
Chỉ cảm thấy những ngày này rất nặng nề trôi qua. Em không biết phải làm gì đây. Trong đầu không có ý tưởng gì hết. Em thật sự rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nữa, không muốn tìm cách nữa. Ai đó nghĩ giúp em đi, để em được lười biếng một lần. Để nhắm mắt ngủ, mở mắt ra thấy mọi vấn đề đã giải quyết.

Monday, May 07, 2012

Tháng 4 qua. Tháng 5 với em bây giờ cũng gọi là qua rồi.
Như vậy, em sẽ có 6 tháng bình yên trong năm.

Người ta đánh giá em như thế, em rất giận. Em hỏi lại thì người khác còn nhân đó để mắng em. Em giận tới mức khóc luôn. Đã biết sống là không dễ dàng, thứ phiền não này chỉ là đồ cỏn con với những chuyện đã trải qua. Nhưng cố gắng hoài vẫn không thể lờ đi, coi như không có gì được.

Ôi phiền não... Khi mọi người, mọi thứ đều bỏ ta đi, sao mi là thứ lưu luyến, chung tình với ta đến thế?

Tuesday, April 24, 2012

Còn 30 phút nữa kết thúc một ngày sinh nhật. 
Em tự nói: Thứ mình không muốn làm nhất bây giờ là gì, vậy mình sẽ làm điều đó.
Thứ em không muốn nhất là nhìn thấy những chuyện khiến mình không vui, những chuyện mà em từng nói, sẽ không cho nó cơ hội làm tổn thương mình nữa.

Đầu tiên là vào fb xem hình một người bạn. Bạn xinh lắm. Bao giờ nhìn thấy nụ cười đó, em cũng đều ngẩn ngơ ngưỡng mộ. Bạn mặc chiếc đầm màu cream, blazer khoác ngoài đậm hơn. Dịu dàng, quý phái khiến bất cứ comment nào cũng phải gật gù: "... love your outfits". Em không dám xem thêm bởi vì nó sẽ khiến em rất stress khi mở cửa tủ quần áo của mình. Bởi vì em biết, cho dù có mua thêm 5 cái đầm new arrival của Zara hay 10 cái áo trong new collection của HM thì rút cục những thứ đó có thể mang lại sự vui vẻ mà em tìm kiếm không?

Và tiếp theo, đã xem vài cái rồi, sợ gì không vui, thôi thì vào thêm vài fb acc nữa. Lần này đã có kinh nghiệm từ năm ngoái, em rất dễ dàng hiểu ra nguyên nhân vì sao không thể tìm ra nick bạn trong friendlist của mình.
Dễ như con thỏ ăn cỏ. Vì bạn đã delete nick em rồi.
Cảm giác lúc đó... rất là bình thản. Không có tức giận. Không có thất vọng. Em từng hỏi vài người quen thì họ bảo, họ có thói quen sau một thời gian vào dọn dẹp fb.
Dọn dẹp fb, theo em hiểu, nghĩa là xóa bớt những comments không thích, xóa luôn vài status mà mình lỡ post lên trong lúc bốc đồng. Và nhân tiện xóa đi một số nick không cần thiết. 
Thế nào là những nick không cần thiết nhỉ? Nếu có cơ hội, em rất muốn được nghe người khác nói để khỏi mất công bị cho là: "cứ lấy suy nghĩ của mình chụp cho người ta". Còn thật ra đáp án của nó quá rõ ràng, không cần thiết phải hỏi mới hiểu.


Em thấy bản thân mình làm rất nhiều việc ấu trĩ. Kiểu như, mỗi lần log in vào YM thì lại lật đật set available to selected contacts rồi thắc mắc: mình online như vậy có ai thấy không? Có thể thấy không, khi biết đâu nick mình đã bị delete từ đời tám hoánh nào rồi? So điểm này thì fb hiện đại hơn nhỉ, ít ra tốn 1s click vào là biết câu trả lời.

Một lần được nghe: "Chúc mừng sinh nhật". Không có.
Cho nên gần đây, em quyết định, không chúc mừng bạn kể từ năm nay. Kết quả: khỏi cần đợi em quyết định hay quyết tâm chi cho mệt. Delete nick rồi thì làm gì post lên wall của người khác được.
Với cái bản tính mà nhiều người hay nói là: "Bà không khá lên nổi", em vẫn rất muốn hỏi: Tôi thật sự tò mò muốn biết lý do tại sao xóa nick tôi? Tại sao trong số xx mutual friends (mà tất cả đều là nhờ add nick tôi mới biết ra các nick khác), tại sao tôi là lựa chọn để delete chứ không phải X, Y, Z nào đó?
Người ta có lý do để giữ lại một món đồ cũ. Vì nó cũ nhưng còn xài tốt, vì vẫn còn thích nó v.v... Làm gì có lý do cho một thứ tiện tay vứt vào sọt rác. 
Nhưng bởi vì, em muốn "khá lên nổi", nên em sẽ không hỏi, không thắc mắc, không làm phiền ai hết. Thứ kết cục này chỉ là quay lại điểm khởi đầu như chúng ta đã xuất phát thôi. Bởi vì khi đó em không cam tâm, em muốn vùng vẫy, em muốn cố gắng, em không muốn từ bỏ... nên em phải tốn bấy nhiêu thời gian để xoay mòng mòng và bây giờ trở lại đúng vị trí ban đầu. 

Lần này, em không cố gắng nữa.

Tuesday, March 27, 2012

Mỗi lần tháng 4 về lại thấy nhớ đến nghẹt thở.
Nói không có gì chỉ là gạt người thôi.

Wednesday, March 21, 2012

Hôm nay em lại cảm thấy rất buồn nên nửa đêm lại lên blog viết.
Đột nhiên phát hiện ra, mình chẳng quan trọng/ảnh hưởng gì đến người khác. Đột nhiên biết được, một số người vẫn hay im ỉm ngấm ngầm, hóa ra lại có quan hệ rất tốt và rất quan trọng với những người xung quanh; mới hay em chỉ như một khúc gỗ, tưởng cái gì cũng biết nhưng thật ra là chẳng biết gì cả. Đây đâu phải lần đầu tiên, đâu phải phát hiện gì mới lạ trong đời. Nhưng khó chịu thì vẫn không tập quen được, chỉ là không biết lần trước hay lần này đau hơn.

Tuesday, March 13, 2012

Tưởng không thể đợi được
lại có thể đợi được.
Tưởng là đợi được
cuối cùng vẫn là đợi không được.

Hôm nay nghe 放弃(杨洋 - Thư kiếm ân cừu lục), tự nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Những người có thể làm ta không vui, nay ta không cho họ cơ hội làm ta không vui nữa.
Những việc từng nghĩ không bao giờ làm được, cũng đã làm được rồi. Nhưng tháng 3 vẫn không nhẹ nhàng trôi qua, tháng 4 vẫn không thể vui vẻ chờ đón.



-Vậy gần đây tảng đá này có nhẹ hơn không?
-Tùy lúc thôi.

Thursday, March 08, 2012

Muốn thích một thứ
không cần cực khổ để có thứ đó
không cần chờ đợi để có thứ đó.
Muốn mở mắt ra, nhìn thấy đã nắm chặt nó trong tay.

Có thứ đó cho em không?