Hôm nay, em xem lại Sơn trà thụ chi luyến. Cũng không hẳn là xem lại, chỉ skip qua vài đoạn, những đoạn cũ xì, những câu thoại đã thuộc lòng, những tình tiết giống như chẳng có nội dung gì... Nhưng rồi em lại khóc. Khóc giống lần đầu tiên xem phim, chỉ khác lần đầu là đã biết trước nó sẽ diễn ra như thế nào mà vẫn khóc.
Đau lòng không phải là khóc xong một trận, uống say một lần, ngủ quên một giấc... rồi sáng mai dậy sẽ không còn đau lòng nữa. Nó là một thứ bệnh mãn tính, cứ day đi day lại, dai nhách như sợi dây thun.
Thật là phiền não thay!
No comments:
Post a Comment