Thursday, November 06, 2014

.

Em skip tập cuối của 1 bộ film nhảm nhảm. Câu kết của cả film là
每个人都有一年.有你陪着我,那一年就是一万年。
Phải chăng một vạn năm quá dài nên đi hoài, đi mãi mà con đường này chưa kết thúc?

Monday, October 20, 2014

Painful

It's been ages since the last time I read a teen fiction book. Don't know whether due to that reason, this story became so impressive and touching to me.

It reminds me of all the best time I used to have with my friends, most of whom now was so far away that we could hardly meet or talk to each other again. It also recalls that how struggling life is, and that we have to fight non-stop to look for brighter days ahead. If we could overcome all the troubles, we would have chance to end up with a happily-ever-after ending. If not, thanks God for letting us go on this journey of life and we would finally end it at the right time.

One of my principle is to say no with any kinds of SE. Never have I chosen a book or movie which had chance to draw me deeply into desperation. However, this time I wasn't lucky since my favorite character had to die at the end. It was just so painful that I doubted I'd have courage to wait for the movie which would be released 2 yrs later.

Finally, life is rough!

Sunday, October 05, 2014

.

Mỗi người đều xứng đáng được hạnh phúc. Cho nên mỗi người tự tìm ra con đường dẫn đến hạnh phúc của mình và tới một thời điểm nào đó, sẽ bắt đầu rẽ vào nó để bắt đầu hành trình đi đến hạnh phúc.

Em nghe được tin bạn sẽ đi vào ngày mai. Thế là bạn đã bỏ được những thứ trói buộc, trì trệ, không có kết quả tại nơi này; kể từ ngày mai chính thức bước trên con đường hạnh phúc của mình.
Em quay đầu nhìn quanh. Vậy là còn lại một mình em với mớ dây nhợ lùng nhùng, với cái mạng nhện rách nát và tấm màn xám xịt trước mặt.

Em thật sự cảm thấy rất mệt, rất mệt, rất mệt..... Không biết câu nói này nghe có vẻ sáo rỗng quá không, nhưng em không biết mình có thể tiếp tục đến khi nào.

Monday, September 29, 2014

.

Từng người, từng người... bỏ ta ra đi.
Em tự nói với mình, nước chảy còn không giữ lại trong bàn tay được. Huống chi là ảo ảnh, thổi một cái là tan.

Rồi có tỉnh mộng không?

Monday, September 15, 2014

.

Những ngày này đột nhiên em lại suy nghĩ quá nhiều. 
Nhớ từ cái này kéo qua cái kia. Nghĩ chuyện cũ, chuyện mới.
Nhưng chuyện mới rồi cũng thành chuyện cũ thôi.


Trong lúc đang chìm đắm trong mớ nhạc cổ phong, bỗng nhiên em nghe vài bài hát do bạn gửi. Bài hát cũ của nhiều năm về trước, rất hay nhưng chẳng hiểu sao hồi đó em đã bỏ qua.
Nghe tới nghe lui, lời hát không có rên rỉ nhưng trong lòng lại thấy thương tâm quá. Giống như một thước phim chạy ngang trước mắt rồi ta lấy tay giựt lấy, vò nó nát vụn.

Lười biếng và dựa dẫm là thứ cảm giác có sức hấp dẫn mãnh liệt. Bất kể cố gắng thế nào để vùng vẫy thoát ra, cuối cùng vẫn là giọng nói tự nói với mình: "Lười biếng một chút, ỷ lại một chút, có gì là không tốt?"
Không. Chẳng có gì không tốt. Là quá tốt nữa đằng khác. Nhưng nếu như sau lưng dựa vào chỉ là không khí thì cái thái độ lười biếng, dựa dẫm này sẽ làm ta ngã xuống vực chấn thương sọ não chứ chẳng chơi.

Sunday, May 11, 2014

.

Em nói với bạn: chỉ xem những film vớ vẩn, chỉ đọc những truyện nhảm nhí vì em không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Cuộc đời chưa đủ rối rắm, phiền toái hay sao mà lại muốn vừa đọc vừa nghĩ nữa?

Hôm nay, tình cờ thế nào em đọc 1 truyện rất hay. Lúc mới đọc thì khoái chí, cười haha; đọc một hồi thì lôi cuốn, muốn đọc tiếp, đọc tiếp và tự nhủ: truyện nhảm thôi, xoàng thôi. Nhưng có lẽ câu chuyện này chưa đủ mức độ vớ vẩn và điên khùng nên khi đọc xong, em thấy lòng trống rỗng, lạnh lẽo.

Nước mắt lại không ngăn được rơi xuống.

Em vô thức lại lên fb, lọ mọ muốn tìm kiếm. Nhưng trước khi tìm, em nhắc mình nhớ lại một câu hỏi, đơn giản thôi: Để làm gì?
Để làm gì? Phải, rốt cuộc để làm gì? Làm một việc mà ngay từ khi bắt đầu đã biết nó không đi đến kết quả nào hết, không phải là tác phong của em.
Ừ. Bởi thế em dừng lại. Biết trước sẽ dẫn tới thất vọng, thà là thất vọng ngay bây giờ, còn tốn thêm thời gian làm chi?

Em quay lại với đống tơ nhện rối vò đang trói chặt mình. X năm trước, một buổi sáng chủ nhật tươi sáng, em đã hy vọng con đường phía trước rộng rãi, bằng phẳng. Sau x năm, sau khi té lên té xuống, sau khi trầy trật lê lết, cuối cùng là chua chát nhận ra: chả có con đường nào mình đi là dễ bước hết. Em không mong ngồi chờ sung rụng. Em chỉ hy vọng khi bản thân bỏ ra 100% cố gắng, em sẽ có kết quả xứng đáng với khoảng 80% cố gắng đã bỏ ra. Nhưng sự thật thì có khi, kết quả chỉ đáng 5-7% công sức của mình thôi.

Wednesday, April 23, 2014

Tháng 4

Có những câu hỏi không bao giờ có câu trả lời.
Có những điều tưởng chừng như đặc biệt (ý nói kỳ quặc đó mà ^^), dần dần cũng trở thành điều bình thường sau khi lặp lại n lần và ta chỉ có cách thản nhiên chấp nhận nó.

Ừm, hỏi để làm gì, biết để làm gì. Cứ coi như ta không hay không biết không hiểu cái gì hết. Rồi cũng qua ngày thôi.


Friday, March 07, 2014

Viết cho tháng ....

Những tháng đầu năm bao giờ cũng thật khó trải qua.

Hóa ra tổn thương, cho dù có là vết sẹo đã lành, thì nó vẫn hiện diện đó, không biến mất và ta chỉ cần đưa tay sờ thì sẽ cảm nhận được nó ngay. 

Có những ngày tháng, ta muốn lấy bút gạch đen nó trên lịch, để giá như mà nó không bao giờ tồn tại.