Thursday, March 24, 2011

Em thấy mình sống trên đời thật nhục nhã. Vác mo cau che mặt cũng còn thấy nhục. Tốt nhất là chui ở trong nhà, đừng ló đầu ra đường hoặc bước ra đường thì nhớ cúi đầu xuống đất càng thấp càng tốt.

Có thứ ước mơ không dùng tiền mua được. Có thứ ước mơ người giàu có thể mua bằng rất nhiều tiền. Có thứ ước mơ vẫn mua được bằng tiền và ít tiền hơn và em vẫn luôn tin CHẮC CHẮN là mình phải làm được, nhất định phải hoàn thành.
Ngày hôm nay em đã quyết định từ bỏ cả cái giấc mơ rẻ tiền đó. Bởi vậy em thấy bản thân mình còn rẻ tiền hơn một cái giẻ rách.


Monday, March 14, 2011

Em nói :"Ngày nào...., em sẽ mua một đôi giày bít thiệt cao, thiệt đẹp để mang khi mặc váy".
Em chờ.
Đôi giày đang xài bị đứt. Rồi một đôi giày khác cũng đồng loạt đứt theo. Rồi nếu không cấp tốc đi mua ngay đôi giày mới thì ngày mai có khi em chẳng còn chiếc nào để ra đường. Thế là em phải đi mua đôi giày thứ nhất.
Đôi giày thứ nhất đi mòn đến phải mua đôi giày thứ hai.
Ngày vẫn không đến.

Em nói :"Ngày nào....., em sẽ nhuộm lại mái tóc". Tóc này phải nhuộm nâu nhạt thì mới đẹp nhỉ.
Rồi tóc dài, em đi cắt lần thứ nhất. Tóc còn một nhúm vàng vàng ở đuôi tóc cũ.
Em đi cắt tóc lần thứ hai. Tóc vẫn còn một nhúm vàng vàng ở đuôi tóc cũ.
Nếu đến lần cắt tóc thứ ba, sẽ không còn nhúm tóc vàng vàng nào cả.
Mà ngày vẫn không đến.

Em nói :"Ngày nào......., em sẽ............."
Em nói :"Ngày nào......., em sẽ............."
Em nói :"Ngày nào......., em sẽ............."
Cuộc đời thật đáng buồn.