Một năm cuối cùng cũng trôi qua. Một năm với nhiều đau buồn và rất nhiều hy vọng đã kết thúc bằng thất vọng. Bây giờ nhìn lại, hóa ra 2008 lại là một năm đầy áp lực nhưng em đều suôn sẻ vượt qua để (sau rất lâu không thể nhớ chính xác là từ khi nào) em lại thấy tự hào về bản thân mình và thấy trước mắt trải đầy kỳ vọng. Và nó đã có kết quả như giờ phút này đây.
Năm qua cũng là một năm hao tiền vào những chuyện không có trong kế hoạch. Theo kế hoạch thì máy vi tính sớm nhất tới 2010 mới được hư, thế mà mới giữa năm nó lăn ra tịt. Từ lúc em ráp máy tới lúc hư, mỗi năm đều tốn ít nhất 1-2 triệu vào nó, tính ra cái máy cà tàng mà cũng ngốn mất mười mấy triệu. Vậy mà tới khi hư, đem bán có 200-300k. Nghĩ lại thật khâm phục bản thân mình, em chạy vạy khắp nơi (không phải đi mượn tiền, nếu chỉ cần bỏ tiền ra là có thứ đúng như ý muốn thì chuyện đời đơn giản quá), chỉ trong vòng 3,4 ngày đã ráp xong một cái máy khác. Em không giống như một số người khác, ngay cả cài 1 chương trình vào máy cũng có sẵn người làm dùm nhưng ít ra, em thích mình thế này hơn, tự mình trải nghiệm, tự mình học hỏi, tự mình xoay xở. Em cũng cảm ơn những người đã cho em những chỉ dẫn bổ ích, em tin mình là một học trò hỏi ít, tự tìm hiểu nhiều :). À nói thêm về cái máy mới ráp một tí, iu nó lắm cơ vì khởi động Photoshop chỉ mất 5-7s ^_^
Năm 2009 với những lần thất vọng không đếm đâu cho hết. Ôi, chỉ một năm trước thôi, em vẫn còn đó niềm tin, cho đến giây phút em cảm nhận được mình giống hệt một thằng khờ (mà nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp là "tưởng như ai đấm mạnh một chùy vào giữa ngực", ha ha cuối cùng cũng hiểu cảm giác này). Cho đến những tháng gần cuối năm, có người cho em một hy vọng. Cái hy vọng này mong manh như sương khói, em biết có lẽ là một lời nói chơi nhưng biết làm sao đây, em nhận ra mình đang sống trên đời không chỉ vì ăn cơm, ăn cháo mà là vì một chút ít hy vọng còn sót lại để tồn tại. Cho nên, em bắt mình phải tin, phải cố gắng. Có thể đây là cơ hội cuối cùng thực hiện ước mơ, sau lần này sẽ trở thành quá trễ, không bao giờ trong đời nhìn thấy ước mơ của mình trở thành hiện thực được nữa.
Em muốn viết ra cảm nghĩ của mình dành cho một số người đặc biệt, nhưng suy đi nghĩ lại, tốt nhất dừng lại ở đây. Cũng bởi em quý họ nên em muốn giữ những cảm nhận ấy cho riêng mình thôi. Em sẽ nhớ mãi cảm giác của mình vào giờ khắc ấy, khi em chạy trên đường, khi thấy gió thổi qua rất lạnh, khi những hình ảnh lại lần lượt lướt qua đầu như một khúc phim quay chậm... Dù sao cũng cảm ơn vì trong lúc em đang khóc, em vẫn nhớ được là mình đã từng hạnh phúc.
Em thôi không dám đặt nhiều kỳ vọng vào năm 2010 này (hay là có đâu mà hy vọng). Em chúc mình trong năm nay sẽ có nhiều kết thúc bởi có những chuyện, kéo dài đến giờ này đã là quá đủ, nên chấm dứt sớm đi. Không có kết thúc, sao có hy vọng cho một khởi đầu mới?
Tấm hình này là một desktop calendar em rất thích, được vẽ theo phong cách của họa sĩ Jimmy (Turn left, turn right). Em chẳng biết nó từ cuốn sách nào nhưng lần đầu nhìn thấy đã vô cùng ấn tượng.
Năm qua cũng là một năm hao tiền vào những chuyện không có trong kế hoạch. Theo kế hoạch thì máy vi tính sớm nhất tới 2010 mới được hư, thế mà mới giữa năm nó lăn ra tịt. Từ lúc em ráp máy tới lúc hư, mỗi năm đều tốn ít nhất 1-2 triệu vào nó, tính ra cái máy cà tàng mà cũng ngốn mất mười mấy triệu. Vậy mà tới khi hư, đem bán có 200-300k. Nghĩ lại thật khâm phục bản thân mình, em chạy vạy khắp nơi (không phải đi mượn tiền, nếu chỉ cần bỏ tiền ra là có thứ đúng như ý muốn thì chuyện đời đơn giản quá), chỉ trong vòng 3,4 ngày đã ráp xong một cái máy khác. Em không giống như một số người khác, ngay cả cài 1 chương trình vào máy cũng có sẵn người làm dùm nhưng ít ra, em thích mình thế này hơn, tự mình trải nghiệm, tự mình học hỏi, tự mình xoay xở. Em cũng cảm ơn những người đã cho em những chỉ dẫn bổ ích, em tin mình là một học trò hỏi ít, tự tìm hiểu nhiều :). À nói thêm về cái máy mới ráp một tí, iu nó lắm cơ vì khởi động Photoshop chỉ mất 5-7s ^_^
Năm 2009 với những lần thất vọng không đếm đâu cho hết. Ôi, chỉ một năm trước thôi, em vẫn còn đó niềm tin, cho đến giây phút em cảm nhận được mình giống hệt một thằng khờ (mà nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp là "tưởng như ai đấm mạnh một chùy vào giữa ngực", ha ha cuối cùng cũng hiểu cảm giác này). Cho đến những tháng gần cuối năm, có người cho em một hy vọng. Cái hy vọng này mong manh như sương khói, em biết có lẽ là một lời nói chơi nhưng biết làm sao đây, em nhận ra mình đang sống trên đời không chỉ vì ăn cơm, ăn cháo mà là vì một chút ít hy vọng còn sót lại để tồn tại. Cho nên, em bắt mình phải tin, phải cố gắng. Có thể đây là cơ hội cuối cùng thực hiện ước mơ, sau lần này sẽ trở thành quá trễ, không bao giờ trong đời nhìn thấy ước mơ của mình trở thành hiện thực được nữa.
Em muốn viết ra cảm nghĩ của mình dành cho một số người đặc biệt, nhưng suy đi nghĩ lại, tốt nhất dừng lại ở đây. Cũng bởi em quý họ nên em muốn giữ những cảm nhận ấy cho riêng mình thôi. Em sẽ nhớ mãi cảm giác của mình vào giờ khắc ấy, khi em chạy trên đường, khi thấy gió thổi qua rất lạnh, khi những hình ảnh lại lần lượt lướt qua đầu như một khúc phim quay chậm... Dù sao cũng cảm ơn vì trong lúc em đang khóc, em vẫn nhớ được là mình đã từng hạnh phúc.
Em thôi không dám đặt nhiều kỳ vọng vào năm 2010 này (hay là có đâu mà hy vọng). Em chúc mình trong năm nay sẽ có nhiều kết thúc bởi có những chuyện, kéo dài đến giờ này đã là quá đủ, nên chấm dứt sớm đi. Không có kết thúc, sao có hy vọng cho một khởi đầu mới?
Tấm hình này là một desktop calendar em rất thích, được vẽ theo phong cách của họa sĩ Jimmy (Turn left, turn right). Em chẳng biết nó từ cuốn sách nào nhưng lần đầu nhìn thấy đã vô cùng ấn tượng.
No comments:
Post a Comment