Em về phòng trong cái đống bộn bề (cả nghĩa đen và nghĩa bóng) khi đã 10.30pm. Lười biếng không còn là cảm giác lạ lẫm.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài...
Em tình cờ nghe bài hát này đêm qua, giờ hì hục mở PC lên xem lại mới phát hiện cái loa đã hư rồi. Hoặc là nó không hề hư, chỉ đơn giản là em không biết cách nào để mở cho nó lên nổi.
Haha, em đã lười như vậy, có cần ông trời bày thêm trò này trò nọ để bảo em: "chán ngán thế thì buông tay đi" hay không?
Đêm hôm qua bỗng nhiên anh nhìn thấy em trong giấc mơ
Bạn hỏi em, có bao giờ ngồi nhớ lại những chuyện đã qua không. Em nghĩ, cảnh giới em đạt được đó là không cần nhắm mắt, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy trước mắt những chuyện cũ như một thước phim chầm chậm lướt qua. Em có thể ngồi yên một chỗ, không động đậy, trên mặt không cảm xúc. Chỉ có trong đầu không ngừng suy nghĩ, không ngừng nhớ, tiếc nuối, phiền não và ước gì có thể không động đậy thế này trong vài chục tiếng nữa được không...
Bởi vì em lười tiếp tục cố gắng rồi.
Những năm gần đây, em dần quên mất mình bao nhiêu tuổi. Nếu có việc gì bắt buộc phải nhắc đến tuổi, em thường xòe tay ra đếm 1, 2, 3..., thế là mấy tuổi rồi nhỉ? Em không ngừng lẫn lộn, khi thì nói mình 26; lúc thì như sực nhớ: phải là 28 mới đúng chứ! Hóa ra đúng là những thứ người ta không muốn nghĩ tới, tự nhiên sẽ tìm cách này cách nọ để trốn tránh.
Trốn được bao lâu? Câu trả lời vốn là không thể nào. Nhưng cứ trốn đi, được lúc nào hay lúc đó.
Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây...
Đúng là lý luận của những kẻ lười biếng.
Thôi, em ngừng ở đây và cố gắng hết sức để dẹp cái việc ngồi ì ra nghe bài hát này suốt gần tiếng đồng hồ. Em đi dọn cái đống bề bộn đời mình đây. Vì cuộc sống mà, có thể dễ thở bước qua thì ai gọi là "đời" nữa.