Friday, April 22, 2011

23.04.2011

Những ngày tháng 4 năm nay thật nhiều phiền não.

Em tự nói với mình: Đã từng có 1 ngày thất vọng hơn bao giờ hết thì sẽ chẳng còn gì lạ lẫm để thất vọng nữa. Thất vọng..., đến như thế là cùng, còn có thể hơn nữa sao?
À, vậy mà ngay trong những giờ phút cuối cùng của ngày, em phải tự mình khám phá ra nhiều điều rất thú vị.

Mấy tuần trước, em suy nghĩ: tháng 4 rồi, không biết chúc bạn cái gì đây. Tình cảm không cần rặn ra mới có, nhưng ngày tháng gần đây với em thật quá mệt mỏi, bởi vậy trong đầu giống 1 cục than, không biết viết cái gì ra được. Em lần lữa đến tận lúc này, ừ thì không biết viết cũng phải viết 1 câu gì đó chứ, sinh nhật người ta sắp qua mất rồi. Login vào được fb, tìm kiếm 1 hồi bỗng dưng phát hiện ra: Ồ, bạn đã delete nick ta từ đời nào rồi :))
Em cảm giác gì vào thời khắc ấy nhỉ? Hình như là rất cố gắng nhưng chưa đếm đủ 3 giây thì nước mắt bỗng dưng trào ra. Thành tích mỗi năm quả nhiên khá hơn năm cũ, không cần đợi thêm 1, 2 tiếng đồng hồ, có thể khóc ngay từ bây giờ được rồi. Hóa ra trên đời có nhiều người, ta có cố tình thế nào cũng không thể quên họ được nhưng họ sẽ rất dễ dàng gạt ta ra như 1 cái phủi tay.

Ở đời còn có nhiều chuyện rất hài. Chẳng hạn như có người bạn, ngày xưa vẫn thân thân thiết thiết với em lắm đấy. Bạn mua điện thoại di động, em nghèo chả có tiền mua. Đến lúc mua được cái điện thoại, nhắn tin hỏi thăm bạn và biết chắc bạn chẳng buồn save contact của mình (vì sao biết hả? Cảm giác đấy). Em add nick bạn, bạn chẳng bao giờ thèm nói 1 câu. Rồi đột nhiên có bữa, bạn post trên wall của em: Ủa H đây hả blah blah... Em giả bộ hỏi: Add nick mấy năm nay rồi, làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Bạn nói: Đâu có, lúc trước YM! bị hư nên mất hết contact. Em nghe, cười rung ghế. Chả lẽ nói: "Thôi, để tôi nói cho nghe. Thấy tôi invite nên add, sau đó nghĩ hoài không ra đứa này là đứa nào nên del nó cho rồi. Giờ giả bộ nói YM! hư ah???". Thông minh, sành điệu hơn em bao nhiêu lần mà đưa cái lý do cù lần là mù vi tính ra à?
Nhưng thôi, đời chính là chúng ta lừa nhau để sống. Nên ta biết mình bị lừa nhưng vẫn cười giả lả như không.


Có lần, chắc rảnh quá không có gì làm, em thắc mắc: Bạn bè rốt cục là để làm gì?
Đáp án cho câu hỏi này có rất nhiều.
Là để em vừa gọi vừa hét lên trong điện thoại: M ơi, t đậu rồi!!!!
Là khi em nhắn tin cho bạn: Hôm nay t mới gặp 1 người...
Là em rủ bạn đi ăn mừng nhân dịp xyz
Là bạn hỏi thăm: "Sao rồi?" khi em post cái stt: "Huhu, mới té xe!"
Là em có thể cùng bạn cùng bước qua những cột mốc hạnh phúc nhất trong đời.
..................

Em đã trải qua tất cả những thứ đó như thế nào?
Em đã không báo tin mình đậu Đại Học cho bạn biết, vì lúc đó em và bạn không còn gặp nhau và em nghĩ 1 cách khờ khạo rằng, chúng ta không cần cố gắng bỏ công sức vào tình cảm này và sẽ còn gặp nhiều người khác tốt hơn trong cuộc đời.
Em đã không rủ bạn đi ăn mừng tháng lương đầu tiên và bạn cũng không chia vui với em tin mừng thi đậu 1 kỳ thi trọng đại nào đó của bạn.
Bạn hỏi thăm ai đó: "Sao vậy?" 2 tiếng đồng hồ sau khi người đó giăng stt "Headache" và đã không nói với em 1 câu nào bất kể em để stt như thế nào trên YM!. Bản thân em ghét nhất loại người không biết tự trọng, đi xin xỏ tình cảm của người khác. Đến cuối cùng, em chính là 1 kẻ đốn mạt như vậy, biết là càng trông đợi chỉ càng thất vọng nhưng trong những ngày tháng buồn chán nhất, chỉ thèm được người ta thương hại cho chút quan tâm, lo lắng mà cũng không có.

Ờ, như vậy nói đi nói lại, có kết cục như ngày hôm nay là lỗi của em. Là em không tốt, không khiến người khác nghĩ rằng họ-phải-lịch-sự đối xử với em. Không tốt nên họ mới nghĩ, bớt quen biết với 1 đứa như em càng tốt, chẳng có lợi lộc việc gì phải chào hỏi chúc mừng gì nó. Ờ, mà bình thường em rất ghét miễn cưỡng người khác. Thôi thì cứ huỵch toẹt vô mặt rồi từ nay về sau, không cần phải nói chuyện với nhau nữa.


Có lần em hỏi người bạn: Đã bao giờ vừa khóc vừa nuốt cơm chưa? Cảm giác giống như sách truyện hay tả, cực kỳ chua chát.
Hay là thử 1 trò khác: Vừa rửa chén vừa khóc? Hoặc vừa đánh răng vừa khóc? Rất nhiều cảnh giới thú vị để thử ^^

Em, giờ này năm sau đang làm gì?
Nếu vẫn còn sống tới năm sau, giờ này em sẽ khóa cửa phòng và ngồi khóc tới 2 am. Ước mong có chỗ chui vào để khóc mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đã có thể thực hiện được rồi đấy.


April showers bring May flowers.......