Hôm nay là 1 ngày buồn nhất trong tất cả những ngày gần đây.
Mỗi ngày em đều tự nói với mình câu tương tự thế, và ngày qua ngày đều thấy hôm nay mới chính là ngày buồn nhất chứ không phải hôm qua. Em chưa từng uống rượu (à, ngoại trừ 1 vài lần có nhấp vài ngụm nhỏ nhưng cái đó coi như không tính) nhưng giờ đây tự dưng thèm được uống, có phải nếu uống hết sạch sành sanh 1 chai thì sẽ say, say thì sẽ không còn nhớ gì nữa, không còn nghĩ gì nữa đúng không? Em cũng chưa từng say, uống hoài no cả bụng mà chẳng say gì cả nên không biết cảm giác "không còn nhớ gì nữa" nó ra thế nào. Đột nhiên muốn thử được quên hết mọi chuyện trong 1 khoảng thời gian để không phải bận tâm suy nghĩ về những điều đó nữa.
Em biết mình không nên như vậy, bởi vì nó chứng tỏ rằng em đã đến giai đoạn không còn kềm chế được bản thân. Em là người rất lý trí mà, tự biết không hay thì phải dừng, cho dù trong lòng giống như trời sập thì vẫn tỏ ra bình thản như không. Nhưng thật sự khoảnh khắc này, em thấy trong lòng rất khó chịu và rất đau.
Có thể mỗi ngày có 1 lý do khác nhau để buồn không?
Có đấy.
Đó là bởi vì từ ngày đó, em phải tập không để "busy" mỗi khi available. Quen hay không quen thì sao nhỉ, cuối cùng vẫn là 1 kết cục này đây.
Đó là không biết từ bao giờ, những cái notification bỗng dưng trở nên quan trọng với em đến thế. Bỗng dưng em lại sục sạo hộp Spam và chờ đợi khắc khoải những spam email. Em thèm sự quan tâm đến thế ư? Cuộc đời hài thật.
1 buổi trưa, nghe chuyện người ta mà tưởng đâu là chuyện của mình. Em ngủ không được. Đau. Cái vấn đề đó vốn dĩ đã dứt khoát từ rất lâu, rất lâu, rất lâu trước đây rồi mà, sao giờ phút này lại thấy confused như vậy? Em tự chửi mình: "Đồ khùng" mà không biết có sáng mắt ra chưa.
Rồi chiều hôm đó, Y nói với em: "Lát m ngồi bên cạnh t nha, nếu không t sẽ khóc". Lúc đó em chỉ muốn tất cả mọi người chung quanh đều tàng hình hết cả đi, để có thể ngồi khóc hu hu ngay lập tức.
Và cả cái sự thật bị bưng bít. Điều khôi hài là họ bưng bít với kẻ dốt nát nào ấy, chứ giấu đuôi trước mặt em thì em liếc qua là hiểu cả. Hiểu rõ như ban ngày ấy chứ. Hóa ra em đoán trúng từ cách đây 4,5 tháng, ngay cả khi nó thực sự diễn ra nữa kìa.
Sau tất cả những thứ đau lòng đó là gì? Là ngày mai em mở mắt dậy, thấy trời sáng, thấy mình giả vờ cười cợt (hay thậm chí là cố gắng giả vờ lắm mà không banh miệng ra được). À, em phải sống chứ. Tháng 4/2010 là bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Em đã làm gì khi mình 14t? 16t? 17t? Hóa ra những ngày trước đây và cả bây giờ, chẳng có ngày tháng nào dễ sống cả, bao nhiêu năm hay bao nhiêu cố gắng thì vẫn không có gì khác biệt. Suy ra rằng của em ngày mai, chắc chắn vẫn sống tốt cho dù có vui hay không vui.
Cho nên xin thêm 1 lần nữa, cho em khóc đến khi nào ngủ quên đi. Mai em sẽ ráng kiếm 1 lý do nào đó lừa gạt mình, để tiếp tục chờ đợi cuộc đời tươi đẹp thế nào như người ta vẫn thường nói.