Saturday, September 26, 2009

Viết tặng chị

Hôm nay tình cờ đọc lại email cũ, bỗng nhiên thấy nhớ chị rất nhiều. Chị còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không ? Hôm đó còn khá sớm, chỉ có mình em đứng lơ ngơ trên hành lang thì chị từ dưới cầu thang leo lên, đang ngậm ống hút uống sữa đậu nành hay trà sữa gì đấy, em quên rồi. Và cũng thật là tình cờ khi em hỏi thăm chị rồi mình trò chuyện với nhau lần đầu tiên rất tự nhiên (cho đến giờ em vẫn còn ngạc nhiên và trân trọng mối "nhân duyên" này đấy, vì con người đâu dễ dàng gặp nhau và quen nhau trên đời này).

Trong ký ức của em, chị là người thích cười và hay cười. Cười mãn nguyện, cười sảng khoái. Một chuyện vui nhỏ cũng đủ khiến chị bật cười ha hả. Cười không phải vì phải ráng kiếm niềm vui trên đời để sống, mà vì cuộc sống của chị đã đủ niềm vui nên chị nhìn đâu cũng thấy hớn hở, thích thú. Và bởi chị xinh, nên chị cười lên trông càng đáng yêu lắm lắm. Chị rất giống 1 người bạn cũ của em. Đó là những người mà em rất hoài nghi có 1 khoảnh khắc nào đó họ cảm thấy không hạnh phúc, hoặc là có cái gì đó họ thích mà lại vất vả 1 tí mới lấy được. Em không thắc mắc lý do tại sao, em chỉ đơn giản chấp nhận nó và ngưỡng mộ chị.

Em vẫn luôn luôn biết ơn những gì chị đã giúp em, cũng như luôn cảm kích những sự kỳ lạ có từ mối "nhân duyên" ấy đã dẫn tới thay đổi cuộc đời em. Em cũng đã cố gắng, những gì có thể làm đều đã làm (thậm chí là làm đi làm lại nhiều lần) nhưng có lẽ do em tệ hại quá, vụng về quá, em chẳng có cái "duyên" như người ta. Và cho dù em không muốn nghĩ gì nhưng mà đến 1 lúc nào đó, người ta cũng phải tự biết chỗ để dừng lại. Bởi vì em đã từng cố gắng, em sẽ không trách bản thân mình. Em cũng không trách chị. Đôi khi em nghĩ, giả sử 1 ngày nào đó em được là chị, biết đâu em cũng suy nghĩ, bớt quen biết với những loại người như em chính là 1 việc tốt.

Hôm đó em gọi đt cho chị là định khoe với chị về kế hoạch chung của chúng ta, vất vả bao nhiêu tháng và chị cũng đã bỏ rất nhiều nhiệt tình vào đó, cuối cùng đã có thành tựu. Sau đó em còn muốn kể cho chị nghe 1 cơ hội rất tuyệt vời trong cuộc đời em, mà có được nó cũng 1 phần nhờ chị. Chị à, em còn chưa được nghe chị kể về câu chuyện ấy. Em vẫn rất thích, rất muốn nghe, để biết được rằng trên đời này vẫn có người làm được. Người làm được thì nó biến thành chuyện cổ tích. Người không làm được, người ta gọi đó là chuyện viển vông.

Em sẽ không chúc chị hạnh phúc, bởi đó là thứ chị quá đủ để cần thêm 1 lời chúc. Em chỉ cầu mong mỗi ngày mở mắt ra, chị sẽ tìm được tiếng cười sảng khoái như chị ước nguyện nhé.

Sunday, September 06, 2009

Lý thuyết về con đường tốt đẹp

Có 1 thứ gọi là con đường tốt đẹp. Con đường tốt đẹp là con đường mà khi ta đi đến điểm cuối cùng, nhất định có được kết quả tốt đẹp. Con đường không tốt đẹp là con đường ngay khi bắt đầu, ta đã biết trước nó không bao giờ dẫn đến kết quả tốt đẹp.
Con đường tốt đẹp có đặc điểm, nó không có bảng, không có dấu hiệu nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra nó chính là con đường tốt đẹp. Hoặc là nó chỉ dễ nhận ra với em thôi nhỉ, vì em căn bản không cần người khác phải chỉ dạy, em tự biết con đường tốt đẹp ấy nên đi như thế nào.
Vấn đề là, biết là 1 chuyện, có đi được hay không là 1 chuyện khác :)


Em thích nghe 20 năm. Có thể nghe đi nghe lại hoài không chán
当 我 们 谈 起 明 天, 总 是 觉 得 希 望 无 限
Khi chúng tôi nói về ngày mai, chỉ cảm thấy hy vọng vô hạn
Có sao? Có thể thấy ngày mai, ngoài hy vọng vô hạn ra không còn nhìn thấy gì khác nữa sao? Hình như con người ta, ít nhất 1 khoảnh khắc nào đó trong đời sẽ cảm nhận được điều đó.
Là 14 năm trước, khi em được có mặt ở nơi đó. Tự hào, kiêu hãnh !
Là em của 12 năm trước, khi em bước chân lên chiếc cầu thang đó, nhìn thấy tấm hình đó, em vẫn tràn ngập niềm tin :"Em sẽ làm được. Bởi em muốn mình cũng được như thế".
Là em của 9 năm trước. Bởi vì em không dám quay đầu lại, nên em chẳng bao giờ biết được câu trả lời mình vẫn luôn tìm kiếm là gì. Bởi vì em thời khắc đó, vẫn khờ khạo an ủi mình là, ....sẽ thay đổi, nhất định thay đổi. Em sẽ có những thứ tất cả mọi người đều có, nên có và phải có.
Hay đơn giản là 1 năm trước thôi. Ờ, còn vài ngày nữa, em có thể kỷ niệm 1st Anniversary được rùi đó. Em thấy mình rất ngốc, đã biết là không bao giờ có mà vẫn cứ thích nằm mơ. Bây giờ sáng mắt ra rồi thấy chưa? Bất ngờ hả, chẳng qua giống té từ trên trời xuống đất thôi, vẫn lồm cồm bò dậy, leo lên xe rồi đi về mà.

Nhưng đó là ta của 20 năm trước. Ta của 20 năm sau sẽ phải thấy
别 说 已 到 了 明 天, 因 为 明 天 还 在 前 面
Đừng nói chi đến ngày mai, bởi vì ngày mai vẫn còn ở phía trước
Hô hô, ít ra con người ta hôm nay phải khác 20 năm trước ở điểm này đây. Em chẳng cần chờ tới 20 năm nữa. 1 cái 20 năm là đủ hiểu rồi.
Cho nên con đường tốt đẹp kia ơi, mi không có bảng tên, nhưng từ xa ta đã nhìn thấy mi rồi. 16, 14, 11, 9, 6, 2 hay ngay chính thời điểm này, mi cũng chẳng hề thay đổi, chỉ có 1 con đường duy nhất đó thôi :))