Đại công cáo thành, em nợ 1 entry hoành tráng nhỉ ! Thôi thì hôm nay (lâu lắm rồi không viết 1 bài nào vui vẻ trên blog cả), em chia sẻ với mọi người tất cả tình cảm của mình khi làm series banner này nhé.
Bộ sưu tập 11 banner này trước tiên được làm để chúc mừng pj Anh hùng xạ điêu 2008 của DST cuối cùng đã hoàn thành tốt đẹp . Bắt đầu từ 8.30 pm 13.07.2008 nhận được tin nhắn LOCH đã ra hơn 10 tiếng đồng hồ, 11pm ngất ngây với opening song và 24h sau đủ để chết đứ đừ với Wo zhi neng ai ni (Em chỉ có thể yêu chàng), bất kể là vui mừng, lo lắng, tức giận, phẫn nộ, chạy giặc, nhảm nhí, điên khùng..., cảm xúc gì cũng đã từng trải qua. Những chuyện hậu trường hỉ nộ ái ố này, người ngoài cuộc tưởng tượng cũng không ra chứ đừng nói chi cảm nhận nổi.
Và hôm nay, 12.07.2009, tập 50/50 chỉ còn chờ upload. 1 chặng đường dài nhưng xứng đáng để ta tự hào về 1 project hoàn hảo trên cả hoàn hảo.
Và hôm nay, 12.07.2009, tập 50/50 chỉ còn chờ upload. 1 chặng đường dài nhưng xứng đáng để ta tự hào về 1 project hoàn hảo trên cả hoàn hảo.
Series banner còn dành tặng cho các thành viên DST đã bỏ rất nhiều công sức, cũng như tất cả những người vẫn luôn đứng bên cạnh ủng hộ, đóng góp, chia sẻ cảm nhận (một cách đầy thiện ý) của mình cho bộ film.
Các banner của LOCH được bắt đầu làm ngay từ khi film còn đang làm hậu kỳ, theo thứ tự thời gian như sau:
Các banner của LOCH được bắt đầu làm ngay từ khi film còn đang làm hậu kỳ, theo thứ tự thời gian như sau:
Bắt đầu từ 15.09.2008, em bắt tay vào làm LOCH Collection Part 1. Lý do đơn giản là vì em rất yêu bài Wo zhi neng ai ni, nhất là khi có 1 bản dịch bài hát tuyệt vời dành riêng cho DST. Có người hỏi em, tại sao lại là "em" và "chàng", kỳ thế. Em cũng không nhớ chính xác lý do vì sao, hình như ban đầu em cũng không đồng ý. Chỉ biết là càng nghe càng yêu; tự nhiên, quen thuộc giống như em đã quen gọi "chàng" từ lúc nào không biết và ngọt ngào, êm ái vì trên đời này chỉ có em mới gọi chàng như thế.
Em chỉ có thể yêu chàng
Lời dịch: ABO @ www.dienanh.net
01.Lời dịch: ABO @ www.dienanh.net
Khi chàng nắm chặt tay em
Em quyết định theo chàng
02.
Dù trải qua bao gập ghềnh trắc trở
Cũng quyết không lùi bước
03.
Khi những dòng sông đều chảy ngược
Em vẫn ở cạnh chàng
04.
Luôn bên chàng cho đến tận cùng thế giới
05.
Dù có một ngày đất trời phải phân ly
06.
cũng vĩnh viễn không chia lìa, không buông xuôi
Muốn ở bên chàng
07.
Vì chàng, em có thể
Vì yêu chàng, em chỉ có thể yêu chàng
08.
Khi sinh mệnh gột rửa trong biển luân hồi
09.
Chàng là ký ức duy nhất em không lãng quên
10.
Đã từng thật sự yêu mới là thật sự sống
11.
Yêu chàng, từ nay em quyết không buông tay
Với em, một câu hỏi khó chính là trong 11 banner trên, em yêu tấm nào nhất. Lẽ dĩ nhiên chỉ cần ai đã từng bỏ công sức ra làm 1 cái gì đó, sẽ hiểu được vì sao em yêu tất cả chúng. Mỗi tác phẩm đều có ý nghĩa đặc biệt đối với em. Trong 11 tấm có 2 cái được blend từ 3 stock (em vẫn còn ngán cái kiểu 3 stock blend với nhau đây này, cứ quẹt quẹt, xóa xóa hoài mà chẳng ra cái gì), trong đó có 1 bức em làm nửa chừng thì đã định bỏ cuộc rồi đấy chứ nhưng không hiểu sao mấy hôm sau lại mở ra hì hục làm lại, nhờ vậy mà kết quả có 1 tác phẩm "ưng ý trên cả ưng ý"
Gần như toàn bộ 11 banner đều có người mẫu chính là Dung nhi (dĩ nhiên roài, ta tìm Dung nhi vất vả mười mấy năm nay). Chưa hề có ý định sẽ làm 1 tấm nào cho Tĩnh ca ca (hehe) nhưng cuối cùng tấm duy nhất có model là Tĩnh ca ca lại là 1 banner em cực kỳ hài lòng. Đó là lần đầu tiên em thực hành cách chỉnh màu mới. Đọc nát cả tut vẫn chẳng hiểu. Bên trái chỉnh màu nóng, bên phải chơi màu lạnh, tô môi hồng rồi lại nhạt nhách, rút cục chẳng biết mình muốn chọn tone màu nào, hichic. Ấy thế mà em vẫn thấy nó ấm áp vô cùng. Có ai biết tại sao không ? Đó là vì em yêu ánh mắt mà Tĩnh ca ca đã nhìn Dung nhi. Chỉ trong khoảnh khắc đã chứa đựng tất cả mọi cung bậc cảm xúc: đau đớn, yêu thương, trìu mến, xót xa... Em gọi đó là "nhất nhãn vạn niên" - một ánh mắt nhìn thấu cả vạn năm.
Và cũng bởi Tĩnh ca ca đã nhìn Dung nhi yêu thương dường ấy, nên chắc chắn phải có một ánh mắt của Dung nhi da diết nhớ Tĩnh ca ca. Thật ra banner này có 1 khuyết điểm giống với một số các banner còn lại, đó là chọn stock chưa thật "đắt". Số là screencap LOCH trong máy em có đến mấy trăm tấm, nhưng ôi thôi đến lúc tìm 1 tấm để làm PS thì chẳng tìm ra cái nào thể hiện đúng ý tưởng của mình cả. Nguyên nhân chính là do chủ nhân của nó lẹt đẹt chưa coi xong hết nguyên bộ Đến lúc lên cơn thèm thuốc thì stock xấu, stock dở gì ta cũng kệ tuốt, cứ vớ đại bức nào tàm tạm thì quăng lên Photoshop để ra cho bằng được 1 cái banner. Nhưng nói thế không phải là em không yêu banner 09 nhé. Ai đã từng nhìn qua hình gốc thì sẽ thấy em chỉnh màu ngọt và huyền ảo lắm í, nhìn mắt Dung nhi cứ như đang đeo contact lens í ^_^
Nhận xét một cách khách quan thì banner kỹ thuật nhất là số 10. Nhận xét một cách tình cảm thì em yêu "Dù có một ngày đất trời phải phân ly" nhìu hơn một chút. Căn bản là em rất thích góc nhìn ấy: hai người ngồi bên chân cầu, góc chụp vừa đủ để thấy một chiếc ghe đơn độc vừa chèo tới. Màu sắc, vào lúc này em nhìn thì thấy độ tương phản chưa thật rõ, màu vẫn còn nhạt; nhưng vào thời điểm làm thì chỉ có một cảm nhận là màu sáng và đẹp vô cùng.
Bài hát này còn gây khó cho người ta ở chỗ, muốn chọn một câu yêu thích nhất cũng chọn hoài không được. Có phải là "Dù có một ngày đất trời phải phân ly, cũng vĩnh viễn không chia lìa, không buông xuôi" ? Trời và đất chẳng phải luôn tách rời nhau ra đó sao ? Nhưng nếu ta cứ đi, đi cho đến khi nhìn thấy đường chân trời, sẽ lại thấy đất trời là một. Cho nên em mới không ngừng nói với mình, bất kể là sau cơn mưa có chờ được ngày đẹp hay không, em vẫn phải can đảm tiếp tục đi trên con đường này. Ngày nào còn bước đi, em còn niềm tin sẽ nhìn thấy chân trời.
Đã từng thật sự yêu mới là thật sự sốngGần như toàn bộ 11 banner đều có người mẫu chính là Dung nhi (dĩ nhiên roài, ta tìm Dung nhi vất vả mười mấy năm nay). Chưa hề có ý định sẽ làm 1 tấm nào cho Tĩnh ca ca (hehe) nhưng cuối cùng tấm duy nhất có model là Tĩnh ca ca lại là 1 banner em cực kỳ hài lòng. Đó là lần đầu tiên em thực hành cách chỉnh màu mới. Đọc nát cả tut vẫn chẳng hiểu. Bên trái chỉnh màu nóng, bên phải chơi màu lạnh, tô môi hồng rồi lại nhạt nhách, rút cục chẳng biết mình muốn chọn tone màu nào, hichic. Ấy thế mà em vẫn thấy nó ấm áp vô cùng. Có ai biết tại sao không ? Đó là vì em yêu ánh mắt mà Tĩnh ca ca đã nhìn Dung nhi. Chỉ trong khoảnh khắc đã chứa đựng tất cả mọi cung bậc cảm xúc: đau đớn, yêu thương, trìu mến, xót xa... Em gọi đó là "nhất nhãn vạn niên" - một ánh mắt nhìn thấu cả vạn năm.
Và cũng bởi Tĩnh ca ca đã nhìn Dung nhi yêu thương dường ấy, nên chắc chắn phải có một ánh mắt của Dung nhi da diết nhớ Tĩnh ca ca. Thật ra banner này có 1 khuyết điểm giống với một số các banner còn lại, đó là chọn stock chưa thật "đắt". Số là screencap LOCH trong máy em có đến mấy trăm tấm, nhưng ôi thôi đến lúc tìm 1 tấm để làm PS thì chẳng tìm ra cái nào thể hiện đúng ý tưởng của mình cả. Nguyên nhân chính là do chủ nhân của nó lẹt đẹt chưa coi xong hết nguyên bộ Đến lúc lên cơn thèm thuốc thì stock xấu, stock dở gì ta cũng kệ tuốt, cứ vớ đại bức nào tàm tạm thì quăng lên Photoshop để ra cho bằng được 1 cái banner. Nhưng nói thế không phải là em không yêu banner 09 nhé. Ai đã từng nhìn qua hình gốc thì sẽ thấy em chỉnh màu ngọt và huyền ảo lắm í, nhìn mắt Dung nhi cứ như đang đeo contact lens í ^_^
Nhận xét một cách khách quan thì banner kỹ thuật nhất là số 10. Nhận xét một cách tình cảm thì em yêu "Dù có một ngày đất trời phải phân ly" nhìu hơn một chút. Căn bản là em rất thích góc nhìn ấy: hai người ngồi bên chân cầu, góc chụp vừa đủ để thấy một chiếc ghe đơn độc vừa chèo tới. Màu sắc, vào lúc này em nhìn thì thấy độ tương phản chưa thật rõ, màu vẫn còn nhạt; nhưng vào thời điểm làm thì chỉ có một cảm nhận là màu sáng và đẹp vô cùng.
Bài hát này còn gây khó cho người ta ở chỗ, muốn chọn một câu yêu thích nhất cũng chọn hoài không được. Có phải là "Dù có một ngày đất trời phải phân ly, cũng vĩnh viễn không chia lìa, không buông xuôi" ? Trời và đất chẳng phải luôn tách rời nhau ra đó sao ? Nhưng nếu ta cứ đi, đi cho đến khi nhìn thấy đường chân trời, sẽ lại thấy đất trời là một. Cho nên em mới không ngừng nói với mình, bất kể là sau cơn mưa có chờ được ngày đẹp hay không, em vẫn phải can đảm tiếp tục đi trên con đường này. Ngày nào còn bước đi, em còn niềm tin sẽ nhìn thấy chân trời.
Yêu chàng, từ nay em quyết không buông tay
Bản dịch gốc ghi là "từ nay em quyết không buông tay" nhưng em vẫn muốn sửa lại thành "...từ đó em quyết không buông tay". Từ đó là từ khi nào ? Không nhớ nữa. Chỉ biết là rất lâu, rất lâu, dường như là cả trước khi em kịp nhận ra mình yêu chàng, em đã không bao giờ nghĩ đến việc buông tay.
Nói ra người khác sẽ không tin đâu nhỉ, ở nhà cứ 10 tấm screencap của Dung nhi thì ít ra cũng đến 6,7 tấm Dung nhi đang cười, ôi thôi có đủ cả: mỉm cười, nhoẻn cười, nheo mắt cười, cười khanh khách, rạng rỡ, duyên dáng, dịu dàng, khả ái.... Ấy vậy mà trong toàn series của em, chỉ thấy Dung nhi đang buồn và khóc. Em không muốn thế đâu. Nhất định Dung nhi phải tươi cười, vì nếu Dung nhi không cười rạng rỡ thì đã biến thành một người nào khác mất rồi. Cho nên, Collection Part I completed thì chắc chắn sẽ có part II, part III gì đấy và lần này, em nhất định sẽ để mọi người nhìn thấy một Hoàng Dung tươi tắn, đáng yêu đến thế nào.
Mà khi đó là lúc nào nhỉ ? Một năm ? Hai năm sau ? Chỉ cần có niềm tin thì nhất định sẽ biến ước mơ thành hiện thực. Niềm tin đó, bất kể trong hoàn cảnh nào, em cũng đừng quên nhé.
Get Your Own Player!
Mà khi đó là lúc nào nhỉ ? Một năm ? Hai năm sau ? Chỉ cần có niềm tin thì nhất định sẽ biến ước mơ thành hiện thực. Niềm tin đó, bất kể trong hoàn cảnh nào, em cũng đừng quên nhé.