Friday, November 27, 2009

Lâu rồi không viết blog, hóa ra hôm nay lại viết 1 entry như thế này.
Em nhận được tin nhắn của người quen, bỗng dưng thấy buồn vui lẫn lộn, lại suy nghĩ về thứ mà em thường gọi là "những điều đừng bao giờ nghĩ đến thêm một lần nào nữa". Những thứ viển vông đó vẫn đến quấy rầy em ngày ngày đêm đêm, đã biết là không có cách nào nhưng em vẫn không ngừng mơ tưởng, mong nhớ, chờ đợi, mơ ước, thèm thuồng nó. Em nghĩ đến cái bất đẳng thức không bao giờ tìm được đáp án trong cuộc đời này, đó là sự công bằng. Không có khái niệm rằng khi ta bỏ ra bao nhiêu đây cân lượng công sức, tình cảm, cố gắng...thì sẽ thu hoạch được kết quả tương ứng. Cũng không có định nghĩa rằng bởi vì ta xứng đáng hơn một người nào đó ta tình cờ gặp, nên ta phải xứng đáng được hạnh phúc, ít nhất là bằng người đó.
Những điều đó đâu phải ngày hôm nay em mới nhận ra? Em sớm biết từ khi 7, 8 tuổi gì đấy và cuộc đời này chỉ là giúp em kiểm nghiệm thêm để biết nó chưa từng sai.

Em không nhớ lần cuối cùng ngồi cạnh bạn là khi nào. 10 năm mà cũng chỉ là cái chớp mắt. Hay bởi vì nó nhanh như chớp mắt, nên em vẫn tưởng như chỉ là ngày hôm qua.

À, chúc mừng bạn nhé. Bởi vì em tin bạn xứng đáng được hạnh phúc.